Thiên sứ của chiến binh
Phan_13
Người hầu mang bồn tắm vào phòng rồi chẳng mấy chốc đã đổ đầy nước vào đó. Và nhóm phụ nữ bắt đầu xua đàn ông đi khỏi.
Alaric miễn cưỡng đứng dậy. Chàng không muốn rời khỏi nàng, nhưng sự hiện diện của chàng sẽ chỉ làm dấy lên hoài nghi và những điều phiền phức cho Keeley.
Tuy nhiên, chàng ở ngay bên ngoài, không chịu đi đâu khi Keeley đang được chăm sóc. Caelen nán lại với chàng và Ewan cũng nhanh chóng gia nhập cùng hai người em trai.
“Anh cho rằng vợ anh ở trong đó,” Ewan nói bằng giọng cam chịu.
“Vâng, họ đang làm ấm Keeley trong bồn tắm,” Alaric nói.
“Tăng cường canh phòng gấp đôi và cấm bọn trẻ ra khỏi bức tường thành thứ nhất. Không phụ nữ nào được rời pháo đài mà không có người hộ tống.”
Caelen gật đầu đồng ý. “Mùa xuân đến càng sớm và khi mối liên minh được thiết lập, chúng ta càng sớm có thể hướng đến việc tiêu diệt Cameron. Hắn còn sống ngày nào thì gia tộc của chúng ta sẽ không bao giờ biết đến hòa bình ngày đó.”
Alaric nuốt khan và dựa đầu vào tường. Phải, chàng biết cuộc hôn nhân của mình và Rionna McDonald cần cấp bách tiến hàng càng sớm càng tốt. Nhưng trong lòng chàng vô cùng lo sợ việc Rionna đến đây. Chàng cầu nguyện cho mùa đông thật khắc nghiệt và tuyết rơi không ngớt. Hay bất cứ điều gì có thể giữ chân người McDonald trong pháo đài của họ.
Cửa phòng Keeley đã mở, rồi Mairin bước ra. Cánh tay Ewan lập tức quấn quanh cô và Mairin ngả đầu lên vai anh. Nhưng Alaric mới là người cô hướng mắt đến khi cất lời.
“Keeley ổn rồi. Bọn chị đã làm cô ấy ấm lên và đưa cô ấy vào giường nghỉ ngơi. Đầu cô ấy có một vết thương nhưng không nghiêm trọng lắm. Thậm chí cũng không cần khâu lại.”
Ngực Alaric vỡ òa cảm giác nhẹ nhõm. Chàng nhìn những người phụ nữ lần lượt đi qua và phớt lờ ánh mắt dò xét của Maddie hướng về mình. Ngay khi tất cả đã rời đi, chàng bèn quay vào phòng.
Đến cửa, chàng dừng bước và ngó lại hai người anh em của mình. “Đừng để bọn em bị làm phiền.”
Chương 23
Khi Keeley mở mắt, đã thấy Alaric đứng bên giường với vẻ mặt ủ ê xen lẫn tò mò.
“Nàng cảm thấy thế nào?” chàng hỏi.
“Ấm. Cuối cùng cũng ấm rồi.”
Nhưng cùng lúc, một cơn rùng mình tràn qua cơ thể làm nàng run rẩy.
Chàng lẩm bẩm nguyền rủa rồi leo lên giường, nằm xuống ôm lấy nàng.
Chàng như chốn thiên đường. Như một hòn đá ấm áp trong lò. Nàng đẩy sát mọi phần cơ thể của mình vào chàng để hút trọn hơi ấm vào tận xương tủy. Cảm giác ấy dễ chịu đến mức nàng phải rên lên.
“Nàng đau à?” chàng hỏi ngay.
“Không. Cảm giác tuyệt quá. Chàng ấm áp vô cùng. Em không muốn nhúc nhích người nữa.”
Chàng hôn lên vầng trán và đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Nếu ta được lựa chọn thì nàng sẽ không bao giờ phải đi đâu hết.”
“Giờ em ngủ được chưa? Maddie nói vết thương trên đầu em không nghiêm trọng. Em thấy mình không thể mở mắt nổi nữa.”
“Ừ, Keeley, ngủ đi nào. Ta sẽ ở bên để canh chừng nàng.”
Lời hứa của chàng làm trái tim nàng vui sướng, đưa hơi ấm lan tỏa đến những phần thân thể còn tê cóng. Dù biết lẽ ra chàng không nên ở đây nhưng nàng không có sức mạnh hay đúng hơn là không mong muốn đẩy chàng rời xa.
Nàng cọ má lên vòm ngực rộng lớn của chàng và thở ra mãn nguyện. Đêm nay là của nàng và nàng sẽ không bỏ ra một giây phút nào để than vãn về những gì chẳng thể thay đổi. Thay vào đó, nàng muốn tận hưởng bất cứ điều gì có thể và không cần biết đến ngày mai.
Cả đêm, Alaric ngủ không yên bởi Keeley cứ trở mình liên tục. Trong ánh sáng lờ mờ, chàng nhìn nàng vặn vẹo khó chịu bên cạnh mình. Nỗi sợ hãi quặn lên, chàng khum tay đặt lên trán nàng.
Chàng nguyền rủa khi nhận thấy nàng nóng hầm hập.
“Lạnh quá,” nàng khẽ kêu lên. “Em không thấy ấm. Lửa, em cần lửa, làm ơn đi.”
Những cơn run rẩy tàn phá cơ thể Keeley và dường như ngoài da nàng nóng bao nhiêu thì bên trong cơ thể lại lạnh bấy nhiêu.
“Suỵt, nàng yêu dấu. Ta sẽ sưởi ấm cho nàng.”
Vừa nói chàng vừa nhớ ra rằng ủ ấm chỉ càng làm sốt cao. Có phải chàng nên bỏ hết mấy tấm chăn lông thú ra, cởi quần áo của nàng và ngâm vào trong nước mát, hay ít nhất là lau trán cho nàng bằng một cái khăn lạnh?
Cảm giác bất lực bóp nghẹt tim Alaric bởi chàng không biết cách chăm sóc người bị sốt. Chiến đấu, tấn công và phòng thủ mới là sở trường của chàng. Còn chữa các vết thương, chàng không có kinh nghiệm.
Chàng nhẹ nhàng đưa nàng ra khỏi lớp lông thú ấm áp và cảm thấy hài lòng vì không khí se lạnh trong phòng thật có ích khi Keeley đang sốt cao thế này.
Chàng cúi xuống lướt môi qua vầng trán đang nóng bừng kia. “Ta sẽ trở lại ngay. Ta hứa đấy.”
Tiếng rên khẽ của nàng làm ngực Alaric quặn thắt, nhưng chàng vẫn quay lưng vội vã rời phòng. Hành lang tối om và yên tĩnh. Mọi người chắc đang chìm trong giấc ngủ. Chàng muốn đến phòng Ewan.
Alaric gõ cửa, biết Ewan không ngủ sâu, nhưng chàng không bước vào, sợ xen ngang giây phút riêng tư giữa anh mình và vợ.
Chỉ khi nghe thấy tiếng đáp lại cộc cằn, chàng mới hé cửa ló đầu vào.
“Em đây,” Alaric thì thầm.
Ewan ngồi dậy, cẩn thận giữ lớp chăn phủ kín người Mairin.
“Alaric à?” giọng Mairin ngái ngủ vang lên. “Có chuyện gì không ổn vậy? Keeley bị sao ư?”
“Ngủ tiếp đi,” Ewan nói nhẹ nhàng. “Nàng cần nghỉ ngơi. Ta sẽ lo chuyện này.”
“Không có chuyện gì cả,” Alaric trấn an. “Em cần nói chuyện với anh Ewan thôi.”
Ewan vội vã khoác áo và ra hành lang với Alaric.
“Có chuyện gì vậy?” Ewan hỏi.
“Em không muốn nói chuyện trước mặt Mairin vì sợ chị ấy sẽ mất ngủ. Keeley bị sốt nhưng em không biết cách giúp cô ấy thuyên giảm.”
“Để ta đến xem sao,” Ewan nói.
Hai người quay lại phòng của Keeley. Bước vào, Alaric thấy Keeley đã đá tung tất cả chăn khỏi giường và nàng xoay trở không ngừng, khẽ rên rỉ bộc lộ sự đau nhức khó chịu.
Ewan cau mày đến bên giường, cúi xuống đặt tay lên trán và hai bên má cô.
“Cô ấy sốt rất cao.”
Nỗi sợ hãi thắt lấy cổ họng của Alaric. “Sao lại thế này? Cô ấy không bị thương gì nặng. Chỉ có một vết sưng nhỏ trên đầu. Nó thậm chí không cần phải khâu mà.”
“Cô ấy nằm trong tuyết đến vài giờ,” Ewan chỉ ra. “Đến một chiến binh khỏe mạnh nhất cũng có thể ngã bệnh vì điều đó.”
“Vậy là bệnh này chỉ thường thôi phải không?”
Ewan thở dài. “Ta sẽ không giả vờ cam đoan để cố làm em yên lòng, Alaric à. Ta không biết tình trạng cô ấy hiện giờ thế nào. Chỉ có thời gian mới trả lời được. Bây giờ chúng ta cần cố gắng làm mát cho Keeley bất kể cô ấy cảm thấy lạnh ra sao. Ta sẽ mang chậu nước và vài chiếc khăn đến để chườm trán cho cô ấy. Có thể em sẽ cần ngâm Keeley vào bể nước. Cha của chúng ta đã tin tưởng phương pháp này có thể giúp hạ sốt, dù nghe có vẻ rất lạ. Ta còn nhớ có lần cha ra lệnh bỏ tuyết vào bồn cho một chiến binh bị sốt cao liên tiếp bốn ngày để ngâm mình. Quá trình đó không hề dễ chịu, nhưng nó đã cứu người lính. Và anh ta còn sống đến ngày nay.”
“Em sẽ làm bất cứ điều gì để cứu cô ấy.”
Ewan gật đầu. “Ta biết. Ở lại với cô ấy đi. Ta xuống dưới kia lo liệu các thứ cần thiết. Sẽ là một đêm dài đấy, Alaric. Có thể còn kéo dài trong nhiều ngày nữa.”
“Keeley đã chăm sóc khi em trong cơn nguy kịch,” Alaric khẽ nói. “Em cũng sẽ hết lòng lo lắng cho cô ấy. Keeley đâu còn ai thân thích. Giờ chúng ta chính là người thân của cô ấy. Nhiệm vụ của chúng ta là đáp ứng mọi thứ cô ấy cần hệt như chúng ta làm cho một thành viên của gia tộc.”
Ewan chỉ do dự trong chớp mắt rồi gật đầu lần nữa. “Ta đã nợ cô ấy rất nhiều, một lần là mạng sống của em và bây giờ là mạng sống của con trai ta. Món nợ của ta sẽ càng tăng lên nếu Keeley giúp Mairin mẹ tròn con vuông. Ta cũng sẽ hết lòng đáp ứng mọi nhu cầu của cô ấy.”
Sự nhẹ nhõm chảy trong máu Alaric. Chàng không hề muốn xung đột với anh em của mình một chút nào. Còn Keeley quan trọng đối với chàng. Cho dù chuyện của cả hai không có tương lai, chàng vẫn sẽ làm tất cả mọi thứ trong khả năng để chăm sóc cho nàng.
Khi Ewan rời đi, Alaric quay trở lại với Keeley đang yếu ớt nằm yên trên giường.
Chàng nhẹ nhàng đến bên cạnh, lướt tay trên người nàng. Làn da nàng khô ráp, nóng ran. Đến đôi môi áp vào lòng bàn tay chàng cũng nóng hỏi và nứt nẻ.
Nàng rúc người vào Alaric, quấn chặt chân mình lên chân chàng như để tìm kiếm từng chút thân nhiệt của chàng.
“Lạnh,” nàng thì thào. “Lạnh quá.”
Tay chàng đỡ lấy gáy Keeley và hôn lên thái dương nàng. “Ta biết. Ta biết nàng lạnh lắm. Ta sẽ chăm sóc cho nàng, ta thề đấy. Ngay cả khi nàng nguyền rủa ra theo từng hơi thở, ta cũng không nao núng.”
Làn hơi hài của nàng phả lên da thịt Alaric làm một cơn rùng mình xuất hiện chạy dọc sống lưng chàng. Sau đó, nàng hôn chàng, đôi môi nóng bỏng, gợi tình áp lên mạch đập của chàng. Toàn bộ cơ thể Alaric căng cứng khi những chuyển động của nàng không ngừng khiêu khích chàng.
Đùi nàng cọ vào giữa hai chân chàng và nơi ấy thức tỉnh hưởng ứng cùng với tiếng rên khẽ từ chàng.
“Em thích hương vị của chàng,” đôi môi áp sát cổ chàng buông lời thì thầm.
Như để kiểm tra tính xách thực của lời nói, lưỡi nàng liếm mạch đập phập phồng và nó càng đập mạnh hơn khi khuôn miệng ẩm ướt, nóng bỏng của nàng ngậm lấy phần da thịt trên cổ chàng.
Cuồng nhiệt và tha thiết. Những nụ hôn nóng rẫy, quyện sâu đã phá tan tất cả phòng tuyến kiểm soát của chàng. Chắc hẳn lúc này Chúa đang thử thách Alaric. Chàng có thể cảm thấy lửa địa ngục liếm mắt cá chân mình khi thoáng nảy ra ý định trượt vào giữa hai chân nàng và thỏa mãn điều cả hai cùng cực kỳ khao khát.
Không chỉ bởi Ewan sẽ sớm trở lại, mà chàng cũng không cho phép bản thân lợi dụng Keeley trong lúc nàng còn đang sốt mê man.
Khi Keeley sắp trườn lên người Alaric và không ngừng hôn chàng thì Ewan đã trở lại với hai thùng nước cùng vài chiếc khăn.
“Em cần cởi hết quần áo cho cô ấy và chỉ đắp lên người cô ấy một tấm chăn mỏng thôi. Không được có thứ gì giữ nhiệt hoặc làm tăng nhiệt độ cơ thể.”
Alaric cau mày.
“Anh quay đi đây,” Ewan lẩm bẩm. “Em quên anh là người hết lòng với vợ sao. Anh không có ham muốn nhìn thấy thân hình người đàn bà nào khác đâu.”
Ngay khi Ewan bắt đầu chúi mũi vào việc thấm ướt các chiếc khăn trong chậu nước ở bên kia căn phòng, Alaric bắt tay vào việc cởi áo cho Keeley - một hành động nàng không hề hài lòng và kiên quyết chống trả.
“Không,” nàng hét lên.
Giọng nàng đã khàn, nay lại chứa đầy nước mắt nên nghe càng khản đặc hơn.
“Xin đừng, điều này không phải phép. Ngài không nên làm vậy. Thế này là sai!”
Tay nàng quơ quào, trúng vào gò má làm Alaric đau nhói. Cũng may, nàng yếu ớt như chú mèo con và cú đấm kia không có nhiều lực lắm.
“Suỵt, ta không làm nàng đau đâu. Ta thề. Yên nào. Alaric đây, chiến binh của nàng đây.”
Khi chàng tiếp tục tuột chiếc váy xuống vai, Keeley bắt đầu khóc. Những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn không ngừng trên má. Nàng tỏ ra cam chịu như thể tự bỏ cuộc trong trận chiến với một con quỷ dữ nào đó.
“Đây là nhà tôi,” giọng nàng đứt quãng. “Các người không thể đuổi tôi ra khỏi đó. Tôi không làm gì hết.”
Cơn thịnh nộ của Alaric bùng lên ngút trời. Giờ chàng đã nhận ra nàng đang nhớ lại lúc bị tên lãnh chúa gia tộc McDonald xâm hại rồi bị trục xuất khỏi gia tộc.
Chàng muốn đưa quân tràn qua tiêu diệt những kẻ tàn tệ đó.
“Chúa ơi, cô ấy bị sao vậy?” Ewan khẽ hỏi.
“Cô ấy đã bị quá nhiều bất công đè nặng lên mình,” Alaric nói bằng giọng kìm nén. “Nếu việc này tùy thuộc vào em thì em sẽ trả món nợ cho cô ấy.”
“Alaric...” Ewan bỏ lửng câu nói và nhìn chằm chằm em trai trong khi đang vắt mớ khăn. Anh dừng tay, để chiếc khăn cuối cùng lên thành thùng nước. “Đừng khiến Keeley phải lòng em. Như thế thật tàn nhẫn. Cô ấy có cảm tình với em. Bất kỳ kẻ ngốc nào cũng có thể thấy điều đó. Đừng khuyến khích cô ấy dấn sâu vào chuyện xuẩn ngốc này nữa. Nó chỉ khiến cô ấy tổn thương khi em kết hôn với người khác. Nếu thực sự quan tâm tới Keeley, đừng để cô ấy cảm thấy suy sụp và bẽ bàng.”
“Anh yêu cầu điều không thể, Ewan. Em không thể... Em không thể từ bỏ cô ấy vì đó là điều phải làm. Tất nhiên đó là điều phải làm. Em không muốn làm tổn thương cả hai cô gái ngay cả khi em chưa hề quen biết Rionna McDonald. Em sẽ không để người nào phải chịu xấu hổ.”
“Chuyện này chẳng thể có được kết cục tốt,” Ewan điềm đạm. “Cho em, Rionna hay Keeley. Sẽ có người phải đau khổ, trừ khi em kết thúc nó ngay lúc này.”
“Anh có thể rời bỏ chị Mairin được không? Nếu ngày mai đức vua đến chỗ anh rồi nói rằng chị ấy phải kết hôn với người khác để đảm bảo sự liên minh với vương quốc Scotland, anh sẽ chỉ đơn giản tuân mệnh và chấp nhận rằng anh không bao giờ có được chị ấy nữa ư?”
“Một sự so sánh thật buồn cười.”
“Em không chối bỏ nghĩa vụ. Em chỉ biết rằng khi còn có cô ấy, em sẽ không giả vờ rằng mình chẳng hề ngập tràn hạnh phúc ngay khi nhìn thấy bóng dáng cô ấy. Em sẽ không lãng phí một giây phút nào, để đến khi chia xa, bọn em đã có những kỷ niệm không thể lãng quên để gìn giữ cả đời.”
“Ngu ngốc,” Ewan buột miệng. “Tránh xa cô ấy ra. Hãy dứt khoát cắt đứt trước khi em lún quá sâu. Đó là cách tốt nhất.”
Alaric cười buồn. “Đã quá muộn để bảo em dừng lại.”
“Vậy thì hãy thận trọng. Chúng ta không thể chọc giận Gregor McDonald. Không thể, ông ta không phải là đồng minh mạnh nhất, nhưng là đối tượng then chốt trong công cuộc tìm kiếm sự liên minh với những gia tộc lân cận.”
“Chính Gregor mới là người đừng nên chọc giận em,” Alaric rít lên. “Hắn có rất nhiều thứ phải trả giá trước lúc lâm chung. Em muốn mau đến lúc hắn đền tội vì những điều đã đối xử với Keeley.”
Keeley lại bắt đầu rên rỉ và xoay trở, miệng lẩm bẩm những lời vô nghĩa, rời rạc. Ewan ném cho Alaric một chiếc khăn ướt để chàng đắp nó lên trán nàng.
Keeley yên ổn được một lúc, nhưng khi Alaric đắp chiếc khăn thứ hai lên cổ nàng, nàng bắt đầu run rẩy dữ dội.
“L...l...lạnh, Alaric. Xin chàng. Em không muốn bị lạnh.”
“Suỵt, nàng yêu dấu ta đây,” giọng chàng ngân nga khe khẽ.
“Em có muốn anh ở lại không?” Ewan cất lời.
Alaric lắc đầu. “Không, chị Mairin sẽ thắc mắc tại sao anh lên đây. Nếu cần nước hoặc tuyết để cho vào bồn, em sẽ nhờ Gannon và Cormac.”
Ewan siết vai em trai rồi ra khỏi phòng. Alaric quay lại với việc hạ nhiệt cho Keeley.
Mỗi lần chiếc khăn ướt chạm vào da, gai ốc nổi lên khắp người Keeley khiến nàng run bần bật và rên khẽ.
Cuối cùng Alaric thấy nàng đã mát hơn nhiều và chàng biết nếu làm quá mức, nàng có thể chết vì nhiễm lạnh.
Để nàng khỏa thân, chàng lên giường ôm nàng vào lòng. Cơ thể nàng rất lạnh, đôi tay lóng ngóng sờ soạng ngực chàng mong tìm hơi ấm.
Cuối cùng hai bàn tay ấy rúc vào dưới áo, chạm đến da Alaric. Nàng thở dài mãn nguyện khi nép đầu lên khuỷu tay chàng.
Từ từ cơn run rẩy chấm dứt và thân người đang áp sát vào chàng trở nên mềm rũ. Chàng với tay kéo tấm lông thú đắp cho cả hai, cẩn thận không để tấm chăn trùm kín giữ nhiệt.
Chàng hôn vầng trán vẫn còn ấm của nàng rồi thì thầm, “Ngủ đi nào, tình yêu của ta. Ta ở đây trông chừng nàng.”
“Chiến binh của em,” nàng thì thầm.
Và chàng mỉm cười. Đúng vậy, cũng giống như nàng là thiên sứ của chàng.
Chương 24
Keeley tỉnh dậy với cảm giác như bị kẹt dưới một tảng đá. Thậm chí thở cũng đau đớn. Đầu nặng trịch không nhấc lên nổi và nàng thấy khó chịu khi cố gắng hít thở.
Nàng mở miệng, nhưng đôi môi nứt nẻ và lưỡi khô rát như nuốt phải cát.
Sau đó, nàng còn phạm sai lầm khi cố gắng cử động.
Keeley thút thít và nước mắt trào ra. Sao nàng lại ra nông nỗi khốn khổ thế này? Chuyện gì đã xảy ra? Nàng chưa bao giờ bị bệnh và luôn tự hào mình khỏe lắm cơ mà.
“Keeley, đừng khóc.”
Giọng dỗ dành mang âm sắc trầm ấm quen thuộc của Alaric vang lên. Tầm nhìn bị nhòe đi bởi nước mắt, nàng chỉ có thể nhận thấy những đường nét trên khuôn mặt chàng khi chàng nhìn sát vào mình.
“Bệnh rồi,” nàng cất giọng thảm não.
“Ừ, ta biết nàng không khỏe.”
“Em chưa hề bị bệnh bao giờ.”
Chàng cúi sát hơn rồi mỉm cười. “Thì bây giờ bị.”
“Chàng nói Maddie cho em thuốc mỡ thoa ngực đi. Nó sẽ giảm bớt cảm giác khó chịu và thở khò khè.”
Alaric vuốt má nàng, áp lên khuôn mặt nóng bừng kia là làn da chàng mát lạnh đến mức Keeley cứ muốn rúc vào và cọ mặt qua lại.
“Đừng lo. Trong một buổi sáng nay thôi mà Maddie đã đến đây ba lần rồi. Chị ta tất tả như gà mái mẹ ấy. Còn Mairin bị hạn chế đi lại nên cứ trút hết bực tức của mình lên bất cứ ai ở gần.”
Keeley cố gượng cười, nhưng nàng rất đau đớn.
“Đói quá,” nàng than thở.
“Gertie đang mang xúp đến cho nàng.”
Nàng chớp mắt để cố nhìn rõ hơn khuôn mặt của Alaric, nhưng những đường nét vẫn lờ mờ. Có điều nàng thấy được đôi mắt của chàng. Đôi mắt xanh lục trong suốt đẹp tuyệt.
Nàng thở dài. “Em yêu đôi mắt của chàng.”
Alaric cười toe toét làm nàng chớp mắt ngạc nhiên.
“Em nói lớn lắm sao?”
“Phải, nàng đã nói to điều đó,” giọng chàng đầy thích thú.
“Em vẫn còn bị sốt ư? Đó là lý do em không thể điều khiển được cái lưỡi bướng bỉnh của mình.”
“Phải, cơn sốt vẫn hoành hành trong người nàng.”
Nàng nhíu mày. “Nhưng em không còn lạnh nữa. Dấu hiệu của cơn sốt là cảm giác ớn lạnh cơ mà. Em thì thấy nóng lắm.”
“Người nàng vẫn nóng bừng và mắt bị mờ. Tuy nàng không còn ớn lạnh nữa nhưng vẫn còn bệnh đấy.”
“Em không thích bị bệnh chút nào.”
Biết mình đang cư xử như một đứa trẻ nóng nảy, nhưng nàng không thể kiềm chế cơn giận dỗi. Nàng chỉ quen chăm sóc người bệnh chứ không phải trở thành người bệnh thế này.
Tươi cười, Alaric kéo nàng vào lòng.
“Tại sao chàng chăm sóc em?” câu hỏi nàng bị nghẹt lại trước vòm ngực chàng. “Không hợp lẽ chút nào.”
“Vậy thì chúng ta là một cặp rất không hợp lẽ,” chàng thì thầm.
Nàng mỉm cười nhưng rồi nghiêm giọng. “Mọi người sẽ nghĩ gì? Nói gì?”
“Nếu họ quý trọng bản thân thì không dám hó hé gì đâu. Mà họ thích nghĩ gì thì nghĩ. Chúng ta đâu thể kiểm soát chuyện đấy.”
Keeley nhíu mày. Chàng nói đúng. Nàng biết rõ điều đó. Nhưng nàng cũng biết rằng những ngờ vực sẽ dẫn đến tin đồn, tin đồn dẫn đến cáo buộc và kế tiếp là động thái.
Chàng hôn lên đỉnh đầu Keeley và nàng nhắm mắt lại, đắm chìm trong vòng tay ngọt ngào của chàng.
“Anh Ewan sẽ muốn biết chuyện đã xảy ra. Nàng thấy khỏe hơn để trả lời những câu hỏi của anh ấy chưa?”
Nàng thà đối mặt với một đám đông đang giận dữ ném đá hơn là phải nhớ lại các sự kiện với cái đầu nhức bưng bưng và cổ họng đau rát thế này. Nhưng nàng cũng hiểu lãnh chúa cần phải biết tất cả mọi điều nàng còn nhớ. Anh ta có vợ con cần che chở và cả một gia tộc cần bảo vệ.
“Em uống chút nước mới có thể nói chuyện với lãnh chúa được.”
“Ta sẽ đảm bảo anh ấy không giữ nàng lâu đâu,” Alaric trấn an.
Ngay sau đó cánh cửa bật mở và Maddie ló đầu vào. Cho dù, người phụ nữ này biết tình cảm Keeley dành cho Alaric nhưng nàng vẫn cứng người, cố rời khỏi chàng.
Alaric giữ nàng lại, rồi thoải mái ngồi trên giường đợi Maddie bước đến.
“Chị có xúp nóng và nước. Xúp sẽ làm dịu cơn đau họng cho em. Còn nước thì chị hy vọng sẽ giúp em hạ sốt. Quan trọng là em cần uống đủ nước.”
Alaric thận trọng đưa đĩa xúp nghi ngút khói đến môi Keeley. “Ăn đi nào. Nóng đấy.”
Dựa vào cánh tay chàng nâng đỡ, nàng cẩn thận hớp từng chút xúp một. Nàng cảm thấy mình yếu ớt và chắc sẽ ngã phịch ra nếu không có Alaric đỡ.
Chàng vô cùng kiên nhẫn nghiêng đĩa xúp cho nàng. Lúc đầu xúp trôi xuống làm cổ họng nàng đau đớn như có cả ngàn vết cào xước trên phần thịt sưng phồng.
Không ăn thêm được nữa, nàng ngả ra vòng tay Alaric và nhắm mắt lại.
“Lát nữa chị sẽ trở lại nhé,” Maddie nói. “Nếu em cần gì trước lúc đó, cứ gọi chị. Chị sẽ đến ngay.”
Keeley chỉ có thể gật đầu vì đã dùng đến toàn bộ sức lực. Và nàng còn phải nói chuyện với lãnh chúa nữa.
Nàng nhắm mắt, tập trung hơi thở để giữ căn phòng không quay cuồng trước mắt. Alaric áp chặt môi lên thái dương Keeley và ghì nàng sát hơn vào bên hông người mình.
Hơi ấm từ chàng thấm vào tận xương tủy khiến nàng thở dài mãn nguyện. Đây là cảm giác tuyệt diệu nhất nàng có được từ lúc tỉnh dậy đến giờ.
Nàng rên rỉ khi nghe tiếng gõ cửa. Lời mời vào của Alaric nghe xa xôi cứ như chàng ở dưới mặt nước. Rõ ràng phải là một trong hai người.
Nàng tỉnh ra khi nghe thấy giọng lãnh chúa, rồi cau mày lại khi nghe thấy Alaric đang tranh cãi với anh trai mình. Chàng muốn Ewan để nàng yên và sẽ hỏi chuyện sau.
“Không, được rồi,” nàng lên tiếng. Cổ họng lại đau rát và nàng đặt ray lên xoa cổ để xua đi cơn khó chịu.
Ewan ngồi xuống giường ngay cạnh chân Alaric, Keeley nghĩ thế hơi có chút không ổn, nhưng anh ta là lãnh chúa và có thể làm bất cứ điều gì tùy ý.
Ewan cười. “ Đúng vậy, đó là đặc quyền khi là lãnh chúa. Ta thực sự thích làm gì thì làm đấy.”
“Tôi không định nói ra như thế,” nàng lẩm bẩm.
“Cô thấy đủ khỏe để cho ta biết những gì đã xảy ra trong rừng không? Ta đã nói chuyện với Crispen và mấy đứa trẻ, nhưng mỗi đứa lại kể một kiểu.”
Nàng mỉm cười rồi rên rỉ khi bị đau. “Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy rất tệ.”
Ewan nghiêm nét mặt lại rồi cúi về trước.
“Ta sẽ mãi mang ơn người cứu mạng con trai ta. Quả thật thằng bé dường như đi đến đâu thì chỗ đó nảy sinh rắc rối. Nó kể với ta cô đã chiến đấu vì nó. Ta nợ cô một món nợ không bao giờ có thể trả hết được.”
Nàng uể oải lắc đầu. “Không. Ngài đã trả rồi mà.”
Anh nhíu mày bối rối. “Cô nói sao?”
“Gia tộc của ngài,” giọng nàng khàn vỡ. “Ngài cho tôi trở thành một thành viên trong gia tộc của ngài. Như thế đã đủ đền đáp.”
Vòng tay Alaric siết chặt quanh vai nàng, những ngón tay chàng vuốt ve dỗ dành nàng.
Nét mặt Ewan dịu lại. “Cô sẽ có một mái nhà ở đây chừng nào cô còn muốn. Ta hứa.”
Nàng liếm đôi môi khô nứt nẻ và vùi sâu hơn vào người Alaric. Cơn ớn lạnh đang kéo về và xương khớp nàng lại đau nhức.
“Tôi sợ không giúp gì được cho ngài. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Tôi chỉ biết chúng tưởng tôi là lãnh chúa phu nhân và hết sức hăm hở bắt tôi đi. Chúng bảo ngài là kẻ ngốc khi để phu nhân McCabe một mình không ai canh chừng như vậy.”
Ewan cau mày trước lời nói đó, nét mặt tối sầm như đám mây dông.
“Chúng reo mừng đắc thắng vì đã bắt được cả vợ và con trai của ngài.”
Ewan chồm tới, ánh mắt dữ dội. “Chúng còn nói gì nữa không? Chúng có nêu danh tính không? Cô có nhận ra gia huy của chúng không?”
Nàng chầm chậm lắc đầu, mày nhăn lại tập trung cao độ. “Chúng còn bảo Cameron sẽ ban thưởng rất hậu hĩnh. Tôi chỉ nhớ có bấy nhiêu thôi. Khi phát hiện tôi không mang thai, chúng định giết tôi vì nhận ra đã bắt nhầm người.”
“Lính đánh thuê,” Alaric làu bàu. “Cameron treo thưởng cho việc bắt được chị Mairin.”
Ewan tuôn ra một tràng chửi bới khiến Keeley co rúm. “Có khối kẻ không xu dính túi và không có gì để mất đang tìm mọi cách bắt cóc Mairin và con ta.”
“Nếu là lính đánh thuê, chúng không có gia tộc hay pháo đài nào để gọi đó là nhà,” Alaric lên tiếng. “Có khả năng chúng vẫn còn quanh đây.”
Ewan cắn môi và phập phồng cánh mũi. “Đúng vậy. Đến lúc đi săn lùng rồi.”
“Em sẽ chuẩn bị sẵn sàng để đi cùng anh.”
Ewan khựng lại rồi lắc đầu. Anh nhìn chằm chằm xuống Keeley và ngước lên em trai. “Không. Anh cần em ở đây. Anh muốn em canh chừng Mairin. Cô ấy có thể bận rộn chăm sóc Keeley. Caelen sẽ đi cùng anh.”
Đứng lên, anh lại nhìn xuống Keeley, rồi nghiêng đầu tỏ thái độ tôn trọng. “Một lần nữa, ta cảm ơn cô đã cứu sống con trai ta. Hy vọng cô sớm khỏe lại.”
Keeley lầm bầm gì đó đáp lại và cố nén thêm một cái ngáp dài khi Ewan rời căn phòng. Nàng lại lạnh cóng và cần thêm một tấm lông thú. Tại sao Alaric lại gỡ chăn ra khỏi người nàng?
Alaric thụp sâu hơn xuống giường, ôm ấp nàng. “Chưa bao giờ ta sợ đến vậy,” chàng thú thật. “Khi ta nghe được chuyện đã xảy ra và sau đó không thể tìm thấy nàng. Cảm giác đó ta không bao giờ muốn trải qua lần nào nữa.”
“Em biết chàng sẽ đến mà.”
“Niềm tin của chàng khiến ta thấy mình nhỏ bé.”
Những ngón tay nàng vuốt ve ngực chàng. Một ngày nào đó... Một ngày nào đó chàng sẽ dành sự bảo vệ này cho Rionna. Và con của họ. Keeley sẽ không còn có thể mong đợi chàng chăm sóc lúc đau yếu hay tranh đấu vì nàng nữa. Sau khoảng thời gian quá dài tự mình bươn trải, thật tuyệt vời khi được người đàn ông như Alaric bảo bọc.
“Nàng nên nghỉ ngơi, Keeley. Ta có thể cảm thấy cơn sốt đang thiêu đốt nàng.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian